Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

Thơ Rubaiyat - Phần 8


351 

Có một lần tôi nhìn thấy người thợ gốm 
Dùng chân của mình đạp đất từ sáng sớm. 
Một giọng nói thì thầm như van vỉ ông ta: 
"Thương ta với! Bình sinh ta cũng là thợ gốm". 

352 

Quẳng hết đi những lo lắng ưu phiền 
Uống rượu thôi đừng nài nỉ van xin. 
Hãy nhớ rằng người ta sau khi chết 
Ông Thợ Gốm kia đem nặn thành bình. 

353 

Đừng nức nở! Chẳng có đường nào khác 
Đành phải chết – dù khóc hay không khóc 
Thịt xương ta thành đất sét mà thôi 
Cho thợ gốm một mai này giẫm đạp. 

354 

Tôi đã nghe trong lò gốm hôm qua 
Lời của đất mà nức nở, xót xa: 
"Đừng giẫm tôi! – đất bảo người thợ gốm – 
Tôi là người chỉ vừa mới hôm qua". 

355 

Người thợ gốm nặn bình tôi đứng gần 
Từ đất sét nặn chiếc quai bình tròn. 
Tôi nhận ra sọ dừa vị hoàng đế 
Và bàn tay gầy guộc của người thân. 

356 

Giá mà khi ta vừa vượt qua truông 
Ta tìm ra điểm cuối của con đường! 
Giá mà sau vài ba trăm năm nữa 
Dù chỉ mầm cây mọc dậy từ xương! 

357 

Tôi ghé thăm lò gốm vào một ngày 
Nghề làm gốm – trò chơi lạ kỳ thay. 
Tôi thấy điều người ta không nhìn thấy: 
Sọ dừa cha tôi người nắm trong tay. 

358 

Bình rượu bảo tôi: "Ta sinh ra từ cát bụi 
Nhưng trong lòng ta rượu như máu hồng tươi rói.. 
Phía trước cuộc đời cái chết đang đợi nhà ngươi 
Những gì sống hôm nay ngày mai đều cát bụi". 

359 

Tôi hình dung chén rượu cũng như tôi 
Thuở xa xưa từng sống một kiếp người 
Chén đã yêu, đã hôn và đã uống 
Còn bây giờ chén chỉ được hôn môi. 

360 

Trong tay ta một bình rượu đang đầy 
Rót đi em, ta hãy uống cho say 
Ngày nào đó ta trở thành đất sét 
Anh và em sẽ giống chiếc bình này. 

361 

Trước đời ta đã từng sống vạn đời 
Đã về nơi yên nghỉ biết bao người 
Xung quanh ta dù đất khô hay ướt 
Ta đều giẫm chân lên sọ dừa thôi. 

362 

Đại dương bao la cũng từ từng giọt nhỏ 
Mặt đất mênh mông cũng từ mây từ gió 
Người đến rồi đi – chẳng có nghĩa lý gì 
Chỉ là con ruồi vút bay qua cửa sổ. 

363 

Bí mật của mình trời chẳng hé cho ai 
Chẳng tiếc thương, giết hết thảy mọi người. 
Hãy uống say! Cuộc đời ta ngắn ngủi 
Người qua rồi không trở lại ngày mai. 

364 

Ta vô tội, đến đây thành có tội 
Ta vui vẻ đến đây mang buồn tủi. 
Trong tim ta đầy nước mắt đắng cay 
Rồi một ngày thân ta thành cát bụi. 

365 

Đời – khoảnh khắc như gió bay qua 
Đi qua như mây khói bay xa. 
Ta uống say khổ đau, khoái lạc 
Chỉ tiếc đời vội vã đi qua. 

366 

Đừng buồn rằng đời chỉ ngắn thế thôi 
Cuộc đời này cho ta để mua vui 
Nếu mọi thứ trong đất trời bất biến 
Thì nhà ngươi đâu có mặt trên đời. 

367 

Tôi hỏi chén khi ép chặt đôi môi: 
"Đi về đâu những ngày tháng của tôi?" 
Không rời môi chén trả lời gọn lỏn: 
"Hãy uống đi! Đời không trở lại rồi". 

368 

Đời trôi nhanh, điều này tôi không sợ 
Thành cát bụi – cũng chẳng cần đau khổ 
Đành chết thôi nhưng mà có một điều: 
Không nhận hết của đời là tôi sợ. 

369 

Nếu cả đời lạc thú vẫn đi tìm 
Rượu, nghe hát, âu yếm với người tình 
Thì tất cả đến ngày đành tạm biệt 
Đời – giấc mơ. Có ai ngủ muôn năm. 

370 

Có Thượng Đế hay không – chớ vò đầu 
Câu trả lời đã có tự rất lâu. 
Ngươi – tội lỗi, đừng sánh cùng Thượng Đế 
Còn bản chất Người không hiểu được đâu. 

371 

Từ thần thánh đến vô thần – chỉ gang tay 
Từ số không đến vô cùng – chỉ phút giây 
Hãy gìn giữ phút giây này quí giá 
Đời – không ít, không nhiều – chỉ phút giây. 

372 

Dưới trời này cuộc đời là bể khổ 
Chẳng bao giờ ông trời thương ta cả. 
Người chưa đến giá mà biết đau thương 
Thì có lẽ chẳng bao giờ đến cả. 

373 

Ngôi nhà cổ này gọi là cuộc đời 
Nơi những ông vua lần lượt đổi ngôi 
ánh sáng ngày đổi thành đêm đen tối 
Thần tượng cũng về tro bụi mà thôi. 

374 

Đời – ảo ảnh. Tuy thế hãy sống vui 
Trong đam mê, trong say đắm tuyệt vời 
Chỉ phút giây rồi ngươi không còn nữa 
Nhưng dù phút giây hãy sống cho vui! 

375 

Đời chẳng vui mà đau khổ ngập tràn 
Ngày của ta – tiếng vọng của thời gian 
Tất cả việc ở cuộc đời tăm tối 
Chỉ là khoảnh khắc, giấc ngủ, dối gian. 

376 

Ta đi qua cuộc đời chẳng dài lâu 
Nước mắt, khổ đau ta tự mang vào 
Tại vì đâu trời không cho ta biết 
Khi chết rồi cay đắng vẫn còn theo. 

377 

Cuộc đời này chẳng có đầu, chẳng cuối 
Ta đi về – chẳng còn tên, chẳng tuổi 
Trước khi có ta, đời đã có rồi 
Sau khi ta về, đời còn ở mãi. 

378 

Cuộc đời ta là chỉ khoảnh khắc thôi 
Hãy tìm hạnh phúc và hãy quí đời 
Sống thế nào đời sẽ qua thế ấy 
Chớ quên: đời – sáng tạo của nhà ngươi. 

379 

Mọi việc trong đời không được như mong 
Công sức ta đã bỏ chỉ bằng không. 
Cứ mỗi ngày ta vẫn buồn một lẽ 
Vì phải sớm đi, vì đến muộn màng. 

380 

Ai đến đời này đều hiểu đau buồn 
Nên phải quay về lại chốn mông lung 
Sung sướng cho ai được từ giã sớm 
Ai không đến bao giờ còn vạn lần hơn. 

381 

Ngươi muốn thế nào thì cứ thế mà sống cho mình 
Uống rượu với bạn bè, âu yếm với người tình. 
Trước khi rời cõi tạm cứ thử nhìn ngoảnh lại 
Thấy rằng có vẻ như chưa sống cuộc đời mình. 

382 

Ta là những con rối trong tay của ông trời 
Trên sân khấu của mình đem ra để mua vui. 
Trên tấm thảm đời ông bắt ta nhảy múa 
Xong bắt bỏ vào hòm lần lượt mà thôi. 

383 

Tôi nhìn thấy cuộc đời là bể khổ 
Thấy người chết vội vàng đi tìm mộ. 
Những ông hoàng, người đẹp tựa sao sa 
Đều trở về đi làm mồi cho cỏ. 

384 

Anh đem bàn cờ so sánh với cuộc đời 
Nơi anh và em – những con tốt mà thôi. 
Đưa xuống, đẩy lên rồi người ta chộp lấy 
Đem bỏ vào hòm nằm một chỗ nghỉ ngơi. 

385 

Mơ ước mộng mơ là cát bụi nơi trần thế 
Và ngay cả có thành hiện thực giấc mơ trẻ 
Thì có khác gì tuyết rơi giữa trời nắng chang chang 
Chỉ ánh lên phút giây rồi tuyết không còn nữa. 

386 

Khi chưa sinh ra ngươi chẳng cần gì 
Sinh ra đời cần đủ thứ nhiêu khê 
Chỉ sau khi nợ đời ngươi trả đủ 
Lại trở về như Thượng Đế trên kia. 

387 

Ngươi có biết gà gáy điều gì vậy? 
Rằng người chết không hồi sinh trở lại 
Rằng lại thêm một đêm nữa trôi qua 
Còn người sống, biết gì không, ngủ mãi? 

388 

Ông xanh trên đầu tàn nhẫn lắm thay 
Ta mắc lỗi trừng phạt chẳng tiếc tay. 
Khi chưa sinh giá trời cho suy nghĩ 
Thì chẳng ai thèm đến cõi đời này. 

389 

Quẳng gánh lo đi, quên hết ngậm ngùi 
Phiền muộn cho ngươi còn đến hết đời. 
Ngày hôm qua chẳng còn quay trở lại 
Còn ngày mai cũng chẳng có gì vui. 

390 

Tôi ngỡ rượu là máu của người say 
Tự nhủ lòng: "bỏ uống rượu từ nay!" 
Nhưng lý trí bảo rằng: "Rồi sẽ tiếc 
Cuộc đời ta được sống chẳng bao ngày!" 

391 

Chẳng có gì cứu vãn được người ta 
Đến thời hạn ra nghĩa địa làm ma 
Thành cát bụi, giàu nghèo đều vậy cả 
Đẹp như tiên thần chết cũng không tha. 

392 

Rót cho tôi chén rượu để ấm lòng 
Cho say sưa với cảm giác lâng lâng 
Bởi thế giới này như câu chuyện cổ 
Bởi cuộc đời – ngọn gió, ta – lông hồng. 

393 

Sống cho vui rồi sau khỏi u sầu 
Chết ngày nào ta có biết được đâu... 
Uống rượu đi và quên đời ngang trái 
Lo lắng dành cho kẻ sống dài lâu! 

394 

Cuộc đời này như cây đèn kéo quân 
Mặt trời kia như ngọn lửa đốt lên. 
Ta vòng quanh giữa cuộc đời bí ẩn 
Chẳng tìm ra ý nghĩa cuộc đời mình. 

395 

Cứ mỗi ngày nhìn thấy mặt trời lên 
Là cuộc đời đang đi xuống đó em. 
Ngày của ta bị người ta ăn trộm 
Thấy rõ ràng nhưng không thể bắt đền. 

396 

Đời cứ trôi đi không kể đêm ngày 
Trôi qua mau tựa như một cơn say. 
Cuộc đời ta – khoảnh khắc trong vũ trụ 
Như hạt cát trôi giữa những ngón tay. 

397 

Ta đều chết, cả người già lẫn trẻ 
Người chết đi, người sinh ra thay thế. 
Cuộc đời này không riêng của một ai 
Đến rồi đi, đến rồi đi, cứ thế. 

398 

Trời không cho những điều tôi mong 
Việc muốn làm không cho làm xong. 
Điều trời muốn nếu là thánh thiện 
Thì lỗi lầm những thứ tôi mong. 

399 

Thiện và ác trong đời vẫn tranh giành 
Thế ông trời? Ông trời chỉ ngồi trên. 
Lời vui vẻ hay những lời nguyền rủa 
Đâu có bay về đến tận trời xanh. 

400 

Sao mà ông tàn nhẫn thế, ông trời 
Chẳng bao giờ ông giúp đỡ một ai. 
Nếu nhìn thấy con tim nào đau đớn 
Ông thêm vào cho cháy trụi thì thôi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét