Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017

Thơ Rubaiyat - Phần 9


401 

Ơ ông trời, ông hành hạ tôi chi 
Ông có cho không tôi được chút gì 
Để múc nước tôi phải còng lưng xuống 
Phải đổ mồ hôi mới được bánh mỳ. 

402 

Nếu ông trời chỉ yêu những thằng ngu 
Hãy yêu tôi, tôi cũng vậy đó mà. 
Tôi không thể làm gì theo ý muốn 
Hãy buông tha cho tôi được tự do. 

403 

Khi về già tôi có điều hối hận 
Chỉ mong sao Thượng Đế còn độ lượng. 
Tôi dại dột không làm theo ý Người 
Chỉ đi làm những gì mà Người cấm. 

404 

Sống đến trăm năm chẳng lỗi lầm 
Ông trời độ lượng với tôi chăng 
Giá mà được sống trăm năm nữa 
Xem ông trời còn chịu nổi không. 

405 

Nếu lời cầu nguyện của tôi không thấu tận trời xanh 
Thì tôi đem lời cầu hướng tới quỷ sa-tăng. 
Nếu mong muốn của tôi không vừa lòng Thượng Đế 
Thì nghĩa là qủi đã cho tôi những khao khát của mình. 

406 

Cả đời tôi dâng cho rượu, tình yêu 
Đời sống qua vẫn thấy tiếc nhiều điều 
Và giá như Thượng Đế, Người độ lượng 
Đứng trước Người xấu hổ biết bao nhiêu. 

407 

Cuộc đời ta, ta đã để phí hoài 
Giờ uống rượu mà chỉ thấy đắng cay 
Vừa xấu hổ không nghe lời Thượng Đế 
Lại tiếc thời trai trẻ đã vụt bay. 

408 

Trên đời này cạm bẫy giăng khắp nơi 
Chẳng ngày nào được sống theo ý tôi 
Không hỏi tôi ông trời kia tự quyết 
Rồi gọi tôi kẻ không chịu nghe lời. 

409 

Nếu tôi uống say ngã xuống bằng đầu gối 
Là để lạy trời, đâu có gì tội lỗi. 
Tôi biết làm sao trái được ý của trời 
Nếu trời bắt tôi làm người say như vậy. 

410 

Tại vì sao như thế hở ông trời 
Ông không trao bất tử cho chúng tôi 
Nếu hoàn hảo – sao chúng tôi phải chết? 
Nếu không ra gì – do lỗi của ai? 

411 

Tôi bỏ rượu trong lòng ngập nỗi buồn 
Người đem thuốc, người đem đến lời khuyên 
Nhưng chẳng có gì làm cho tôi khỏi 
Chỉ chén rượu nồng cứu nổi Khayyam. 

412 

Ai đấy bảo Thượng đế là dữ dội 
Không, Người độ lượng dù ta tội lỗi. 
Nếu hôm nay ta chết bởi cơn say 
Lỗi lầm kia năm sau Người tha tội. 

413 

Đừng trách chi ông trời kia tai ác 
Đến một ngày hồn ta lìa khỏi xác. 
Chớ vội đi đâu, trên cỏ hãy ngồi 
Kẻo một mai đã về nằm dưới đất. 

414 

Con tim tôi giờ nức nở khôn nguôi 
Tôi ganh tỵ với kẻ đã chết rồi. 
Tôi không thể tìm ra đường cứu rỗi 
Rõ một điều: Thượng Đế bỏ quên tôi. 

415 

Con tạo xoay vần như chiếc cối xay 
Không bao giờ mòn được chiếc cối này. 
Dù thời gian đổ vào bao thóc lúa 
Ngốn sạch trơn, con tạo chẳng biết đầy. 

416 

Ông trời ơi sao những thằng đểu cáng 
Lại sung sướng với nhà cao cửa rộng. 
Người tử tế lại nghèo rớt mồng tơi 
Trời như thế hỏi ai thèm tin tưởng. 

417 

Thượng Đế ơi sao mà cuộc đời con 
Đầy những âu lo, cay đắng, muộn phiền. 
Ơn Thượng Đế cuộc đời con bất hạnh 
Người cho nhiều những thứ chẳng cầu xin. 

418 

Một chân lý kẻ ngu nào cũng thuộc 
Bỏ uống rượu – hàng quán ta đem đốt 
Hết lỗi lầm – chơi xỏ Thánh A-la: 
Lòng nhân ái làm sao bày tỏ được. 

419 

Ta từ đâu đến? Ta đi về đâu? 
Y nghĩa cuộc đời? Đành chịu vò đầu. 
Bao nhiêu hồn dưới vòng xoay con tạo 
Cháy thành tro, thành bụi – khói ở đâu? 

420 

Năm tháng đi qua, thiếu ta, đời vẫn thế 
Ta biến mất tăm, cuộc đời vẫn ở 
Khi chưa có ta đời đã sinh sôi 
Ta về cõi hư vô, đời vẫn thế. 

421 

Thật lạ lùng tự ngày xửa ngày xưa 
Biết bao người đã về cõi hư vô 
Thế mà không một người nào trở lại 
Cho người đời khỏi tranh luận quanh co. 

422 

Tôi đến đây – đời giàu lên có phải? 
Tôi ra đi – đời có gì thiệt hại? 
Có ai người giải thích vì sao tôi 
Từ cát bụi lại trở về cát bụi? 

423 

Ngươi đi tìm Thượng Đế ở khắp nơi 
Hết ngày lại đêm mơ ước về người 
Nhưng Thượng Đế đã nói cho ngươi hiểu: 
"Ngươi tìm ai? Ta vẫn ở trong ngươi!" 

424 

Chân lý muôn đời tuột khỏi tầm tay 
Chỉ mất công vì điều khó hiểu này. 
Hãy nâng chén và cam lòng chịu dốt 
Trật tự của đời đừng gắng đổi thay. 

425 

Ta ngạc nhiên ông trời ở trên cao 
Trong tim ta chất chứa những niềm đau 
Ta đi khỏi nhưng không sao biết được 
Ý nghĩa cuộc đời, đầu cuối ra sao. 

426 

Khi còn nhỏ đến thầy tìm chân lý 
Rồi lớn lên về gõ đầu con trẻ. 
Chân lý ở đâu? Ta từ nước mà ra 
Rồi thành gió. Đấy, chuyện đời là thế. 

427 

Ai lên thiên đàng, ai về địa ngục 
Chưa bao giờ có ai quay lại được. 
Giàu hay nghèo, quỉ sứ hay thiên thần 
Đã ra đi trở về đừng mơ ước. 

428 

Chẳng cuộc đời, chẳng cái chết của tôi 
Thêm giàu nghèo, đời vẫn vậy mà thôi 
Tôi chẳng ở lâu ngày trên cõi tạm 
Rồi đi về nhưng không thể hiểu đời. 

429 

Lý trí tôi không sâu sắc hơn người 
Để hiểu ra suy nghĩ của ông trời 
Hiểu Thánh A-la tôi cũng không cầu nguyện 
Bản chất ông trời chỉ ông hiểu được thôi. 

430 

Bí mật của đời mở ra đừng hy vọng 
Hàng ngàn năm nay chưa có ai đạt đến. 
Trên mặt đất hãy dựng chốn thiên đường 
Còn ở đâu, tốt nhất, đừng trông ngóng. 

431 

Những gì ta thấy chỉ bằng con mắt khác 
Dưới trăng này chẳng có gì chân thật. 
Tốt nhất là quên những ý nghĩ vẩn vơ 
Tôi đã phải trả cho điều này một giá đắt. 

432 

Người nổi tiếng là nhà thông thái của cuộc đời 
Người đi tìm chân lý cãi nhau với ông trời 
Nào có khác gì người trong đêm lạc lối 
An ủi ta một chút thôi rồi ngủ suốt đời. 

433 

Ai biết được ngày mai điều gì đợi tôi chăng? 
Để cho niềm vui sẽ rạo rực trong lòng 
Và tôi sẽ đi tìm thiên đàng trên mặt đất 
Bởi đời chỉ phút giây dưới muôn thuở chị hằng. 

434 

Hãy nhớ rằng hồn từ giã rất mau 
Tấm lưới đen lơ lửng ở trên đầu. 
Hãy uống đi – chẳng biết từ đâu đến 
Và hãy vui – chẳng biết được về đâu. 

435 

Trẻ nhỏ nằm trong nôi, người chết rồi – quan tài 
Đấy là điều ta rõ như ban ngày. 
Hãy cạn chén và nhớ đừng hỏi mãi 
Bí mật ông trời chẳng hé cho ai. 

436 

Bí mật của vĩnh hằng – ta không hiểu một điều 
Thế ta có gì? Ta có rượu với tình yêu. 
Vũ trụ có vĩnh hằng ta chẳng cần để ý 
Nếu như đường ta đi chỉ có một chiều. 

437 

Ta đến rồi đi khép lại một vòng 
Chẳng biết đầu tiên, chẳng biết cuối cùng 
Và cũng chẳng ai nói cho ta biết: 
Ta từ đâu? Điều gì đợi ta không? 

438 

Hạnh phúc là gì? Vớ vẩn, chẳng đáng gì 
Thế cuộc đời đã sống? Cũng chẳng đáng chi. 
Tôi đã từng nếm đủ mùi khoái lạc 
Cứ ngỡ rằng tất cả, hoá ra chẳng có chi. 

439 

Đã rất nhiều năm tôi suy ngẫm sự đời 
Tất cả đều rõ ràng dưới ánh trăng soi. 
Tôi hiểu rằng tôi không biết điều gì hết 
Sự thật cuối cùng tôi mở được cho tôi. 

440 

Ngươi đi tìm bí ẩn của cuộc đời 
Suốt đêm ngày dằn vặt mãi không thôi. 
Khi Thượng Đế sáng tạo ra vũ trụ 
Đâu có cần lời khuyên của nhà ngươi. 

441 

Trong vòng kín cuộc đời này dù quấn dù không 
Ta chẳng tìm ra điểm đầu tiên hay điểm cuối cùng. 
Nhiệm vụ của ta trong đời là đi và đến 
Có ai nói cho ta mục đích và ý nghĩa của con đường? 

442 

Những gì ta thấy – chỉ là một phía 
Chỉ hình thức – nội dung ta không thể. 
Tốt nhất đừng mong hiểu hết cuộc đời 
Hãy uống rượu với bạn bè vui vẻ. 

443 

Y nghĩ của trời ta không hiểu nổi 
Bởi trời kia chẳng có đầu, chẳng cuối 
Như cóc ngồi đáy giếng, hãy bằng lòng 
Dù chỉ ngắm khoảng trời xanh ít ỏi. 

444 

Ta đến rồi đi – mục đích của đời ta 
Bao nhà thông thái vò đầu chẳng tìm ra. 
Một vòng đời, đâu điểm đầu, điểm cuối 
Ta về đâu và ta ở đâu ra? 

445 

Ngươi chắc gì đã hơn những người đi trước 
Bí ẩn của đời chắc gì ngươi tìm được. 
Cuộc đời này với ngươi nếu chưa phải thiên đàng 
Khi chết rồi chắc gì đã có thiên đường khác. 

446 

Cả những đầu óc tài giỏi nhất đời 
Chẳng thể nào xua bóng tối quanh tôi. 
Nhà thông thái haỹ kể vài câu chuyện 
Rồi nhớ về đi ngủ như chúng tôi. 

447 

Muôn đời nay biết bao nhà thông thái 
Vẫn tranh cãi về chuyện hai thế giới 
Rồi những lời của họ gió cuốn đi 
Và tất cả họ đã thành cát bụi. 

448 

Với những người chỉ sống ngày hôm nay 
Và những người nóng lòng đợi ngày mai 
Ông Tháp canh đều bảo như nhau cả: 
"Đừng ngóng trông chi nơi nọ, nơi này!" 

449 

Ta mãi là nô lệ của ước mong 
Ta kiếm tìm, khổ sở chỉ hoài công 
Rồi đi về như những người đi trước 
Nhưng chẳng ai thực hiện được ý mình. 

450 

"Lên" và "xuống" hay là "có" và "không" 
Đã từ lâu tôi xác định rõ ràng 
Nhưng trong tất cả mọi ngành khoa học 
Chỉ uống rượu là tôi hiểu sâu hơn.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét